Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Chốn hư không


Ôi xứ Đoài, Đồi Sui chốn hư không
Kiên định mơ màng trong mưa tuôn, gió lạnh
Xoan tím, ban đỏ âm thầm lặng lẽ
Chốn quạnh hiu này ai cảm nhận sắc hoa?

Về lại quê hương, một sáng tháng ba
Mưa xối xả, níu chân người xa xứ
Dòng sông Đáy cạn khô thoáng hiện bao nỗi nhớ
Những ký ức trẻ thơ ngày sơ tán, chạy bom…

Em bồi hồi nhớ lại những buổi học sớm hôm
Nơi sơ tán, làng quê, lũy tre già, mùi khói rạ
Lũ trẻ con cười vô tư vung liềm cắt cỏ
Chú trâu đủng đỉnh ngâm mình trong vũng nước xa xa

Đã qua rồi, những ngày mưa tháng Ba
Những kỷ niêm buồn vui đã trở thành nỗi nhớ
Người ra đi vẫn đêm ngày trăn trở
Có một ngày
Trở lại Xứ Đoài 
Một ngày mưa Tháng ba








Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Mọi thứ giờ đây dường như là chính bạn


О́льга Фёдоровна Берго́льц (Olga Fyodorovna Berggolts ‘ 1910 - 1975) là nữ nhà thơ, nhà văn Liên Xô nổi tiếng , nổi tiếng với câu nói bát bủ của bà: "Никто не забыт и ничто не забыто" (Không ai bị lãng quên và không cái gì bị lãng quên) đã trở thành dấu ấn mỗi khi nhắc đến bà...
Nhiều dịch giả Việt nam đã say mê dịch những tác phẩm thơ ca của bà, rất nhiều những bài viết giới thiệu về cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ...bài thơ Сейчас тебе всё кажется тобой” bà viết năm 1940- sau khi bà được ra tù khi bị kết tội là kẻ thù của nhân dân trong cuộc Đại thanh trừng (Большо́й терро́р) diễn ra tại Nga từ 1937-1938...
Mình đọc và muốn chuyển ngữ ra tiếng việt, vì cảm nhận nỗi cô đơn khủng khiếp của bà, chắc đây là nỗi ám ảnh của nhà thơ trong thời gian bị tù đày chăng?


Сейчас тебе всё кажется тобой:
и треугольный парус на заливе,
и стриж над пропастью,
и стих чужой,
и след звезды,
упавшей торопливо.
Всё — о тебе, всё — вызов и намек.
Так полон ты самим собою,
так рад, что ты, как парус, одинок,
и так жесток к друзьям своим порою.
О, пусть продлится время волшебства.
Тебе докажет мир неотвратимо,
что ты — лишь ты, без сходства, без родства,
что одиночество — невыносимо.

1940 Ольга Берггольц.
Mọi thứ giờ đây dường như là chính bạn
(DiệuTrinh chuyển ngữ)

Mọi thứ giờ đây dường như là chính bạn
Là cánh buồm tam giác trên vịnh
Là con chim én trên vực thẳm
Là một vần thơ xa lạ

Là  dấu vết những vì sao đang tắt dần vội vã
Tất cả, tất cả mọi thứ đều ở trước mặt thách thức bạn
Bạn phải chính mình đối mặt với mọi thứ
Và , thật vui sao, khi bạn là cánh buồm, đơn độc
Và đôi khi cũng tàn nhẫn với bạn bè của bạn
Và, cứ để phút giậy diệu kỳ kéo dài thêm nữa
Thế giới này đang chứng minh cho bạn hiểu:
Chỉ có bạn, không bạn bè, không người thân thích
Sự cô đơn đáng sợ biết dường nào

1940 Olga Becgon

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Ngày em đến



Ngày em đến một chiều thu lặng lẽ
Mây nương trong gió bầu trời thẫm biếc xanh
Giọt nắng hiếm hoi vương trên cành hoa tím
Bừng tỉnh lại, em đang ở nơi anh

Anh là ai? em chẳng hề biết mặt
Chẳng rõ tên, cũng không hẹn , không quen
Tuy lạc bước nhưng thấy lòng vui lạ
Xung quanh em mọi thứ đẹp như tranh

Thu đã qua, ngày Đông dần khép lại
Xuân tới rồi, những nụ hồng long lanh
Nghĩ về anh con tim em xao động
Cuộc sống này quá đẹp, phải không anh?