Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

BỨC THƯ RUỒI TRÂU GỬI GIÊMA

Dim thân yêu!

Sáng sớm mai tôi sẽ bị xử bắn. Tôi đã hứa nói hết với Dim và chỉ còn có lúc này mới thực hiện được lời hứa đó. Nhưng phân bua dài dòng làm chi? Bao giờ chúng ta cũng hiểu nhau mà không cần nhiều lời, ngay cả từ khi chúng ta còn thơ ấu.

Dim thân yêu, chắc Dim cũng thấy rằng không cần gì phải vò xé trái tim mình về câu chuyện cái tát ngày xưa ấy. Lúc đó tôi rất khổ tâm. Nhưng rồi sau tôi cũng nhận bao nhiêu cái tát như thế nữa mà vẫn chịu được. Có lúc lại còn trả thù được nữa. Và bây giờ tôi như con cá nhỏ trong cuốn sách trẻ con của Dim (tôi quên tên cuốn sách đó rồi), “Sống và ngoe nguẩy đuôi”, thật thế, sống và ngoe nguẩy đuôi lần cuối cùng…Còn sáng mai thì đã Finita la Commedia. Đối với Dim và tôi thì điều đó có nghĩa là: Trò xiếc đã diễn xong rồi. Chúng ta hãy tạ ơn các đức thánh dù đó chỉ là một ơn nhỏ. Ơn đó tuy không bao nhiêu nhưng cũng vẫn là ơn.

Còn về phần sáng sớm mai thì tôi muốn cả Dim và Mactini hiểu rằng tôi hoàn toàn sung sướng và yên tâm, và tôi không ân hận gì về số phận cả. Dim hãy nói cho Mactini biết điều ấy, coi đó là lời vĩnh biệt của tôi….Tôi biết rằng, nếu Dim và Mactini còn sống, và tiếp tục cùng nhau đứng vững tấn công kẻ thù thì rồi Dim và Mactini sẽ thấy những sự kiện vĩ đại. Còn tôi, mai đây, tôi sẽ bước ra pháp trường với một nỗi lòng thanh thản, thanh thản như một cậu học trò nhỏ rảo bước về nghỉ hè. Tôi đã hoàn thành công tác của tôi với một tinh thần tận tuỵ, và bản án tử hình đã chứng minh cho tôi điều đó. Chúng giết tôi là vì tôi đã làm cho chúng hoảng sợ. Như thế con người còn mong muốn gì hơn nữa?

Nhưng tôi vẫn còn một điều mong muốn. Kẻ nào sắp chết mà lại chẳng có quyền vòi vĩnh đôi chút. Vòi ở chỗ là tôi muốn giải thích cho Dim hiểu tại sao có lúc tôi lại cục cằn với Dim và tại sao tôi lại khó có thể quên được chuyện cũ.Thật ra Dim cũng đã tự hiểu, nhưng tôi muốn nhắc lại là bởi vì tôi thích viết lại những dòng này. Giêma ạ, tôi đã yêu Giêma từ khi Giêma còn là một cô bé xấu xí, từ khi Giêma còn mặc chiếc áo xuyềnh xoàng cổ bẻ và từ khi Giêma còn để bím tóc nhỏ xíu như đuôi chuột. Bây giờ tôi vẫn yêu Giêma. Giêma còn nhớ không? Có lần tôi đã hôn tay Giêma và Giêma khẩn khoản xin tôi “đừng bao giờ làm như thế nữa”. Tôi biết thế là không tốt, nhưng Giêma phải tha thứ cho tôi. Còn bây giờ thì tôi hôn tờ giấy viết tên Giêma. Như thế là tôi đã hôn Giêma được hai lần và cả hai lần đều không được Giêma cho phép.

Tất cả chỉ có thế thôi. Giêma thân yêu, vĩnh biệt nhé!

vẫn là ta
chú ruồi sung sướng
sống xứng đáng
chết chẳng vấn vương

*Ruồi trâu là tên một cuốn tiểu thuyết của Ethel Lilian Voynich, đã được xuất bản năm 1897 tại Hoa Kỳ (tháng 6) và Anh (tháng 9).

NỘI DUNG TÓM TẮT

Áctơ là một chàng trai trẻ, hiền lành, thánh thiện, sinh trưởng trong một gia đình tư sản Anh. Môngtaneli là một cố đạo, giám đốc trường dòng thánh Pidơ, trong mối quan hệ thường đối xử với Áctơ như con đẻ của mình và Áctơ cũng rất gần gũi, tôn trọng ông. Từ khi mẹ Áctơ mất thì mối quan hệ đó càng khăng khít hơn. Nhưng từ khi Áctơ có thêm niềm say mê mới, tham gia Nước Ý trẻ cùng các bạn sinh viên khác, đấu tranh cho nền Cộng hoà và đồng thời có một lý tưởng mới và rõ hơn về tôn giáo thì anh đã thay đổi suy nghĩa về Môngtaneli. Năm năm trước, ông đối với Áctơ như là một người anh hùng lý tưởng thì giờ đây, anh có cảm tưởng rằng Môngtaneli là một nhà tiên tri tương lai của tín ngưỡng mới. Áctơ tham gia đoàn thể Nước Ý trẻ và anh có tình cảm đặc biệt với Giêma, nhưng Giêma lại theo đạo Tin lành còn anh thì khác đạo với cô. Áctơ không chỉ là một thanh niên mang chất "thép" của người cách mạng mà anh còn là con người sống giàu tình cảm...Áctơ đã từng bị Giema nghi ngờ, và anh đã cảm thấy như bị xúc phạm, đau đớn cho bản thân, nhưng không vì thế mà ngọn lửa tình cảm của anh đối với cô bị lụi tàn. Sau một lần xưng tội với một linh mục, ông này lại là tay sai của đế quốc Áo, Áctơ và nhóm của anh đã bị bắt giữ. Cùng lúc đó, anh đã biết được sự thật: anh chính là đứa con ngoài giá thú của vị cố đạo, vì ông theo Thiên chúa giáo nên không dám công khai sự thật này. Sự thật biết được quả là đau đớn: anh bị cha của mình lừa, giáo hội lừa, Giêma thì nghi ngờ...Sau khi được thả ra, anh đã bắt đầu một cuộc sống mới, lưu lạc qua Nam Mỹ, gặp nhiều hiểm nguy, nỗi bất hạnh, cay đắng và trở thành một người khác có cá tính mạnh mẽ, sắc sảo hơn với tên Rivarex hay bí danh là Ruồi trâu. Con đường hoạt động của anh càng ngày càng đối lập hoàn toàn với người cha, Hồng y  Giáo chủ Môntaneli. Anh đã trở lại nước Ý để phục thù những gì đã lừa dối anh, ngoại trừ cha mình. Trong một cuộc trận đấu với bọn mật thám, Ruồi trâu bị bắt và bị kết án tử hình. Nhưng anh hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện trước cái chết này, "Phần tôi, tôi sẽ bước ra pháp trường, tâm hồn thư thái như bất kỳ chú bé nào đang về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã làm xong công việc được giao phó, và bản án tử hình kia là bằng chứng cho thấy tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn". Anh chỉ còn niềm ao ước cuối là nói với Giêma, rằng anh rất yêu cô cho đến tận những giây phút cuối đời này. Anh đã viết câu thơ về cuộc đời của mình :
Đó là tôi
Dù kiếp ruồi
Sống hay chết
Vẫn tươi vui

Nguồn NET

7 nhận xét:

  1. Bức thư Ruồi trâu gửi Giêma

    Cách đây gần nửa thế kỷ, một chàng trai Hà nội giã từ hoa lệ thành đô lên đường ra trận. Trước ngày lên đường, cậu nhận được một món quà của người thân, đó là quyển sách nhỏ có tựa đề Ruồi Trâu.
    Có thể ai đó đã muốn gửi gắm đến chàng trai trẻ lời khuyên nhủ rằng hãy giữ vững khí tiết và ngọn lửa cách mạng kiên trung với lý tưởng mà mình theo đuổi như những nhân vật trong câu chuyện . Cậu trẻ đó nghĩ hơi khác một chút, ngay trong đêm trước lúc lên đường, cậu ngấu nghiến hết quyển sách, và điều đọng lại không phải lý tưởng cứng nhắc nào đó mà chính là mối tình bất thành của hai nhân vật chính, mà bức thư của Ruồi Trâu gửi Giê ma trước khi lên dàn xử giảo đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cậu. Tinh thần cách mạng, như lời nhắn nhủ, nằm ở một góc khác trong lòng cậu, đủ cho chàng trai vượt qua bão tố, nhưng chính mối tình đẹp đẽ ấy mới là một phần động lực giúp cậu trở về sau cuộc chiến
    Tình cờ, bốn mươi nhăm năm sau, chàng trai, bây giờ đã là một người dàn ông tóc pha sương , tìm được trong đám giấy tờ còn sót lại sau chiến tranh một trang viết nguệch ngoạc, ông ta nhận ra đó chính là bài thơ, mà trong phút cảm xúc khi đọc tác phẩm Ruồi trâu, đã vội vã ghi lại để mang theo mình ra trận, hành trang người lính chỉ đủ để có một cuốn sổ nhỏ trên túi ngực, và mỗi đêm, sau khi tiếng bom đạn đã ngớt tiếng gào thét, ông lại lôi nó ra, đọc, và đau xót cho mối tình của đôi trai gái trong tác phẩm.
    Ta gửi em bài thơ mộc mạc đó, như một hưởng ứng với bài “Bức thư Ruồi Trâu gửi Giê ma” của em.


    Dim thân yêu!
    Sáng sớm mai
    Tôi sẽ lên đoạn đầu đài.
    Tôi đã hứa nói với Dim tất cả.!
    Nhưng phân vua dài dòng làm chi?
    Khi mà ta đã quá hiểu nhau từ thời thơ ấu .

    Đừng vò xé trái tim mình nghe em
    Khi câu chuyện xưa nung nấu, em có biết rằng lúc đó tôi cũng đã rất khổ tâm!
    Em biết không Dim? Bởi sau đó còn bao chuyện phong trần, tôi đã vượt qua và trả thù được nữa.
    Còn bây giờ
    “Trò xiếc đã đóng cửa
    Ta tạ ơn thánh thần mặc dù chẳng là bao…”
    Sáng sớm mai, tôi sẽ chẳng có gì ân hận
    Tôi biết
    Kẻ thù đang làm lòng dân uất hận
    Vì những thủ đoạn bắn giết đê hèn
    Sẽ có ngày Bão tố dâng lên, sóng hờn căm sẽ quét chúng xuống lòng biển rộng.
    Nếu Dim và Mactini còn sống
    đứng vững
    và tiếp tục tấn công
    thì các bạn sẽ thấy tương lai ngập tràn ánh sáng.

    Tôi sẽ ra pháp trường với nỗi lòng thanh thản
    Như một anh học trò nghỉ hè
    Rảo bước về quê
    Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, và bản án của kẻ thù đã chứng minh điều đó
    Chúng run sợ trước tôi
    Như cú vọ
    Sợ ánh sáng ban ngày
    Như vậy, con người còn mong muốn nào hơn?

    Dim thân yêu! Tôi muốn giải thích cho em rõ nguồn cơn
    Tại sao câu chuyện cũ không thể nào quên được
    Chắc Dim cũng đã hiểu từ trước, tôi nhắc lại chỉ vì thích viết mà thôi!
    Giê ma ơi! Tôi đã yêu em từ thủa ấu thơ, và vẫn yêu mãi em đến bây giờ
    Giê ma còn nhớ không?
    Tôi đã một lần hôn tay em, với yêu thương đầy ắp trong lòng
    Em đã xin tôi đừng bao giờ làm như thế nữa!!!
    Còn bây giờ, tôi hôn tờ giấy viết tên Giê ma, cả hai lần đều không được em cho phép!
    Anh biết nói gì nữa đây!
    Khi tình yêu cao đẹp
    Tất cả chỉ có thế! Thôi! Vĩnh biệt
    Nhé! Giê ma.

    Dù cho sống thác ai ơi!
    Ruồi ta vẫn sống trọn đời, tươi vui.

    1968

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. http://3.bp.blogspot.com/-t4MNciO0InY/UhwnogM-T8I/AAAAAAAALJo/DwgEOZBTITk/s1600/ruoitrau1.jpg

      Xóa
  2. “Dù cho sống thác ai ơi!
    Ruồi ta vẫn sống trọn đời, tươi vui.”
    Nhìn đời với cái nhếch môi
    con tim ứa lệ bồi hồi xót xa
    Vì sao vậy hỡi Giê ma?
    Bao nhiêu ký ức nhạt nhòa bên em…
    Acto không thể nào quên
    Vết bàn tay "nóng" của em..trên má mình
    Anh và em - một bóng hình
    nhìn nhau đã hiểu…
    Vậy sao mình phải xa nhau?
    Dẫu đời là cuộc bể dâu
    Thôi đành gặp lại kiếp sau Hỡi nàng!

    Trả lờiXóa
  3. Xin trân trọng cảm ơn Nhã Lan Blog !
    RUỒI TRÂU- Một tác phẩm văn học thật tuyệt vời, đã " hút hồn ", đã in sâu vào tâm trí, đã trở thành một trong " Những cuốn sách gối đầu giường" của không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú nước Việt trong Thế kỷ 20 ! Tôi đọc RUỒI TRÂU năm 17 tuổi, và sau tiếp xem phim cùng tên, do Liên Xô sản xuất, kế đến là tình nguyện tòng quân vào miền Nam chiến đấu. Thời thanh niên, tôi đã được bạn bè yêu quý ban cho biệt danh "Ruồi Trâu". Nay,hồi tưởng lại những năm tháng qua đi trong cuộc đời và nhớ tới tác phẩm RUỒI TRÂU, nhất là bức thư nằm lòng này, tôi liền gõ mấy chữ lên mạng, những mong gặp được"bóng hình người xưa-Ruồi Trâu và Dim ". Thật may mắn gặp được trang của Nhã Lan Blog kính quý này !
    Một lần nữa, Xin trân trọng cảm ơn Nhã Lan Blog !

    Trả lờiXóa
  4. Cám ơn độc giả vô danh cùng những lời tâm sự từ đáy lòng, thật nhân ái và sâu sắc. Hồi tôi còn đi học, tôi cũng gần như thuộc lòng bức thư này, không chỉ riêng tôi, mà hầu như các học sinh Hà nội trong những năm 70-80 đều biết đến tác phẩm Ruồi Trâu, và bức thư của chàng Ac tơ gửi cho Giê ma với câu mở đầu "Dim thân yêu" thì chúng tôi hồi đó còn chép tay ra nữa...Một thởi đã qua đi, thật đẹp và đáng nhớ. Tôi vô cùng cám ơn Độc giả đã đọc và viết lại những cảm nhận của mình trong blog của tôi. Chúc quí độc giả hạnh phúc, bình an, may mắn!

    Trả lờiXóa
  5. Xin rất trân trọng biết ơn Bạn DIỆU TRINH , chủ trang NHALANHANOI2013.BLOGSPOT.COM !❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤��
    Xin được phép chia sẻ Bài viết tuyệt vời này !

    Trả lờiXóa
  6. Xin trân trọng cảm ơn Bạn Diệu Trinh-Nhã Lan Blog đã nhận xét với tâm trí đức sâu sắc dành cho Ẩn Danh 14:10 GMT+7 Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017 !
    Xin trân trọng cảm ơn Bạn đã ban tặng Lời Chúc Phúc !

    Trả lờiXóa