Chúng tôi quay về trên những chiếc xe điện, với tay lái điêu luyện của những cô gái trẻ trung xinh xắn. Các cô cho biết toàn bộ cánh tài xế xe điện ở đây đều do nữ đảm nhận. Bỗng nhiên, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến, chúng tôi như hòa mình với thiên nhiên tuyệt đẹp và con người thân thiện nơi đây
Đến động Phong nha, ngồi trên chiếc thuyền đi dọc bờ sông Son, cảnh đẹp đến nao lòng . Gần tới động, máy tàu ngừng chạy, phải chèo thuyền vào trong động. Tôi ngỡ ngàng ngắm nhìn người chèo thuyền: Hai cô gái trẻ nhoài mình khua mái chèo cho thuyền đi dọc trong động, xung quanh tôi có nhiều chiếc thuyền như vậy hầu như do phụ nữ chèo lái…bất giác những vần thơ “Mẹ Suốt” cứ văng vẳng bên tai tôi…
Quảng Bình là nơi tôi mới đến lần đầu, bao nhiêu cảnh đẹp, nào là các động, nào là dòng sông Son, Kiến Giang nên thơ, nào là con đường mòn Trường sơn lịch sử với những cảnh đẹp hùng vĩ hai bên đường…nhưng hình ảnh các cô gái lái tàu điện, chèo thuyền vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Và, tôi lại lẩm nhẩm giai điệu bài hát “ Quảng bình quê ta ơi”- bài hát bố tôi vô cùng yêu thích trong những năm tháng chiến tranh. Tới nơi đây, tôi mới cảm nhận sâu sắc sức mạnh kỳ diệu cuả mảnh đất thiêng liêng một thời bom đạn ác liệt này, trong đó, người phụ nữ Quảng Bình , giỏi giang, cam đảm đã đóng góp không nhỏ trong công cuộc bảo vệ quê hương mình…