Có những ngày
em nước mắt tuôn rơi
Thề với giọt nắng, sương đêm
Sẽ chẳng làm thơ nữa
Có những lúc
con tim em nức nở
Vật vờ theo gió
Vươn tới trời cao
Từng dòng thơ
chảy vào cơn ác mộng...
Em ngỡ tưởng
Thế gian này đẹp lắm
Nào là Hoa, là Trái,
là Áng mây bay
Là nắng đẹp,
là làn mưa rơi,
là cơn gió thoảng...
Rồi tỉnh giấc
trong trời đông lạnh giá
Hai chữ “Vô thường”
Lấp loáng bay qua
trong trời đông lạnh giá
Hai chữ “Vô thường”
Lấp loáng bay qua
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét