Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Улыбаюсь, а сердце плачет (Em mỉm cười, nhưng con tim nức nở)

Верони́ка Миха́йловна Тушно́ва  (Veronica Mikhailovna Tushnova ;1915-1965) sinh ra tại  Kazan. Từ nhỏ bà đã biết làm thơ . Từ năm 1931 – 1935 bà  học Đại học Y Leningrad. Năm 1941 vào học trường viết văn Maxim Gorky, khi  Thế chiến II xảy ra bà  làm cứu thương ở các bệnh viện và tiếp tục làm thơ. Năm 1945 nhà xuất bản Молодая гвардия (Đội cận vệ trẻ) xuất bản tập thơ đầu tiên của bà Первая книга (Cuốn sách đầu tiên). Những năm 1950 in các trường ca Дорога на Клухор (Con đường đến Klukhor); Пути-дороги (Những con đường, 1954). 

Đề tài chính trong thơ bà là tình yêu, đan xen vào đó niềm vui và hy vọng , nỗi buồn khổ, mất mát...trong hiện tại, quá khứ và tương lai . Thơ của bà được khán giả Liên xô (cũ) và Nga hiện tại rất yêu thích. Bà mất ở Moskva năm 1965 ở độ tuổi 50 .

Улыбаюсь, а сердце плачет 
Улыбаюсь, а сердце плачет 
в одинокие вечера.
Я люблю тебя.
Это значит -
я желаю тебе добра.
Это значит, моя отрада,
слов не надо и встреч не надо,
и не надо моей печали,
и не надо моей тревоги,
и не надо, чтобы в дороге
мы рассветы с тобой встречали.
Вот и старость вдали маячит,
и о многом забыть пора...
Я люблю тебя.
Это значит -
я желаю тебе добра.
Значит, как мне тебя покинуть,
как мне память из сердца вынуть,
как не греть твоих рук озябших,
непосильную ношу взявших?
Кто же скажет, моя отрада,
что нам надо,
а что не надо,
посоветует, как же быть?
Нам никто об этом не скажет,
и никто пути не укажет,
и никто узла не развяжет...
Кто сказал, что легко любить?

Em mỉm cười, nhưng con tim nức nở
(Nguyentrinh dịch)
Em mỉm cười, nhưng con tim nức nở
Trong chiều vắng cô đơn.
Em yêu anh
Có nghĩa là
Em muốn mọi điều tốt đẹp đến với anh.
Đó là niềm vui của em,
Chẳng cần lời nói cùng những buổi hò hẹn
và cả những nỗi buồn của em
và em không cần phải lo lắng
không cần phải cùng anh đón chào bình minh
trên con đường quen thuộc
bởi tuổi già đã có dấu hiệu le lói
và đã tới lúc phải quên đi nhiều thứ ...
Em yêu anh
Điều này có nghĩa là
Em muốn mọi điều tốt đẹp đến với anh.
Nghĩa là làm sao em có thể rời xa anh,
Làm sao xóa nổi bao kỷ niệm trong trái tim em,
Làm sao không sưởi ấm bàn tay giá lạnh của anh,
Phải chăng quá sức chịu đựng của em?
Và có ai đó nói, niềm vui của em,
Điều gì chúng ta cần,
và điều gì không cần,
Lời khuyên liệu có ích gì cho em?
Không ai nói cho chúng mình biết cả,
và cũng chẳng có ai chỉ đường
Chẳng ai gỡ bỏ những rối ren ...
Ai bảo yêu là dễ dàng nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét