Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017
Lang thang cùng thơ
Mây chiều nghiêng ngả cùng thơ
Như tình tự
Cơn bão cuối thu
đang cưỡi gió theo về
Thơ vẫn cười, hớn hở với đam mê
Vẫn đong đầy ngổn ngang bao cảm xúc.
Thơ vương vào bút
Gặm nhấm bàn tay
Lòng em bỗng ngất ngây
Chìm sâu vào phiêu lãng
Em chẳng yêu thơ vì thơ như gió thoảng
Chốn hư không day dứt gọi linh hồn
Em bỏ thơ khép mình trong im lặng
Một thoáng dỗi hờn,
Thơ lại cười ...miên man
Em ngập ngừng
Lại cầm bút
Gẩy từng vần ...
lang thang
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét