Lê
Duy Đức (những ngày thực tập tại KL – Malaysia )
Đong
cho đầy bột cà phê, tôi mong ngóng vị quê hương nồng lên mũi. Bản piano
Gymnopédies trầm lắng và thanh tao chẳng hiểu sao lại kéo tôi về cái không gian
cổ kính xứ Đoài thôn Đông, nơi con trâu lầm lũi kéo cái cần cù cực nhọc dài cả
cánh đồng...
Quê
hương là chùm khế ngọt,
Cho
con trèo hái mỗi ngày.
Bơi
vào vùng ký ức, bám vào cái phao hình ảnh dải đất cong cong hình chữ S, tôi ngụp
lặn trong cơn sóng trắng xóa. Gió biển Vũng Tàu thốc vào mặt, kèm theo cát và
muối, thổi bay những rối bời tuổi mới lớn. Mảnh đất nhỏ nhắn hiền hòa này tri kỷ
với biển từ khi tôi chưa ra đời nữa. Cái bình yên quá giản dị để níu kéo khát vọng
và hiếu kỳ của tuổi trẻ, mặc cho những chân trời mới bắt cóc tôi ra khỏi xứ biển
trống vắng...
Sáu
năm rong ruổi đường, hẻm, ngõ, ngách, chất Sài Gòn len lỏi vào tâm hồn tôi: sôi
động, gấp gáp, tiền trao cháo múc, cà phê cuối tuần, thiết bị hitech sành điệu…
Cái ngập nửa bánh xe lúc triều cường, cái chen chúc trong Co-op mart tính tiền,
cái lô cốt đáng ghét và vô vàn cái điên tiết ấy tự hồi nào hữu cơ hóa đời sống
của tôi vào quận Bình Thạnh xô bồ. Sài Gòn nắng hay mưa, những cuộc trò chuyện
ăn chơi nhảy múa vẫn đều một vòng quay
Sài
Gòn mưa trưa, nắng sớm
Tìm
cho ra ngôi quán êm
Hẹn
nhau ngôi xanh như lá
Hẹn
nhau trong nắng mượt mà
Còn
đó thủ đô đỏng đảnh cái rét đầu đông và nồng nàn mùi hoa sữa, Sa Pa bồng bềnh
trong mây, Phú Quốc trong vắt bờ biển xanh…
Quê
hương đâu chỉ là những địa danh vô cảm. Quê hương còn là người mẹ tần tảo chắt
chiu sớm hôm chăm con khôn lớn (đứa con chẳng bao giờ lớn trong thế giới quan của
mẹ cả), là người cha chất phác bươn bả vun đắp tổ ấm, là bao tiếng xưng hô anh
chị em mày tao cậu tớ ấy cô dì chú bác mợ thím ông bà tôi vô thức bật miệng hằng
ngày.
Quê
hương nếu ai không nhớ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét