Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Край ты мой заброшенный (Miền quê tôi bị bỏ rơi)

Край ты мой заброшенный (Miền quê tôi bị bỏ rơi) Серге́й Алекса́ндрович Есе́нин (1895-1925) (Sergei Alexandrovich Exenhin) sáng tác năm 1914 – lúc ông 18 tuổi,  khi đã trở thành chàng trai nông dân Nga đầy nhiệt huyết nhưng cũng đầy day dứt, suy tư qua những vần thơ cháy lòng..nhức nhối nhưng đậm chất thơ...
Có lẽ mình không dám phân tích thêm về bài thơ này của ông, bởi lẽ mình chỉ là người yêu tiếng nga và thơ Nga, mình chỉ dám có chút suy nghĩ của riêng mình về bài thơ này và mạo muội chuyển tải ra tiếng việt với tất cả sự ngưỡng mộ, thành kính nhà thơ tài năng mà mình yêu thích...
Những từ mình tô đậm là những từ đã được các nhà phân tích ý nghĩa cách dùng từ, và ứng dụng nó quá tuyệt vời của nhà thơ, mà, có lẽ, người đọc phải suy ngẫm thật lâu để cảm nhận nó...
Mình đã dịch bài thơ НОЧЬ (Đêm) của Exenhin và tải vào blog này hồi tháng 7/2014. Bài này ông viết vào năm 1911-1912, năm ông 15- 16 tuổi
Mình thích đọc thơ Exenhin, nhưng dịch thơ ông thì quả thật khó, bởi thơ ông là tổng hợp tất cả những xúc cảm – sâu sắc, thật trí tuệ nhưng vô cùng bình dị, chỉ một chữ của ông thôi cũng phải suy nghĩ và tưởng tượng ra như trong thế giới của ông vậy...

Край ты мой заброшенный,
Край ты мой, пустырь,
Сенокос некошеный,
Лес да монастырь.

Избы забоченились,
А и всех-то пять.
Крыши их запенились

В заревую гать.

Под соломой-ризою
Выструги стропил,
Ветер плесень сизую

Солнцем окропил.

В окна бьют без промаха
Вороны крылом,
Как метель, черемуха

Машет рукавом.

Уж не сказ ли в прутнике
Жисть твоя и быль,
Что под вечер путнику
Нашептал ковыль?

1914

Miền quê tôi chìm trong quên lãng
Miền quê tôi hoang vắng, trống không
Khu rừng, tu viện cỏ dại mênh mông
Quanh năm chẳng  bóng người cắt cỏ 


Những căn nhà gỗ liêu xiêu trong gió

Cả ngôi làng chỉ có năm căn

Những mái nhà phập phồng sủi rộp
Tựa tấm gỗ bắc qua đầm lầy tăm tối
Trong lấp loáng bóng hoàng hôn

Dưới tấm áo choàng rơm rạ
Gió vuốt ve những vì kèo
Xám xịt, mốc meo, ẩm ướt
Ánh mặt trời muốn lên rêu

Bầy quạ vươn thẳng đôi cánh
Đập vào những ô cửa sổ 
Cây anh đào, như bão tuyết
ngúng ngẩy những bàn tay.

Liệu có câu chuyện nào kể lại
Như bạn đã từng trải qua?
Điều gì cây vũ mâu trong đêm
Thầm thì với lữ khách?
1914

 (Nhã lan phỏng dịch)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét