Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Ký ức tuổi thơ : Bố tôi

     Bố tôi từng là học sinh trường Bưởi (nay là trường THPT Chu Văn An – Hà nội). Ông nội tôi (mà tôi chưa biết mặt vì đã mất trước khi tôi ra đời) luôn mong muốn bố sẽ đi theo con đường kinh doanh…nhưng bố tôi thì lại thiên hướng hội họa, ngoại ngữ…Ông vẽ suốt ngày, và tiếng Pháp ông nói chuẩn tới mức mọi người tưởng ông là … người Pháp.
   Tôi là con út nên được cả nhà chiều chuộng, nhất là bố tôi.
  Tôi thuộc lòng một triết lý cuộc sống của bố bằng tiếng la tinh mà ông luôn luôn nhắn nhủ các con, các cháu :“Shiva piano, va sano; shiva sano, va long tano”
nghĩa là “Ai đi một cách nhẹ nhàng như tiếng đàn dương cầm, sẽ đi được tốt, ai đi được tốt, sẽ đi được xa” , triết lý này đã theo tôi cả cuộc đời , đã giúp tôi đứng dậy sau những lần vấp ngã.
  Hồi đó, trước cửa nhà tôi là chậu hoa quỳnh rất đẹp, bố tôi thường bón cây bằng bã trà…bạn thân của bố tôi là bác BXP (một họa sĩ nổi tiếng về phố cổ Hà nội) sáng sáng lại đến rủ bố đi uống cà phê ở góc phố Nguyễn Thái Học và Cửa nam. Mỗi lần bác đến là mỗi lần lại băn khoăn hỏi bố tôi: Toa* ơi, moa* không hiểu tại sao toa không trồng thêm cành giao? moa sẽ kiếm cho toa một cây cành giao nhé.
Và bố tôi lại cười : moa lại thích quỳnh thôi.

    Bố tôi rất thích tranh của Pierre-Auguste Renoir (1841 - 1919) - một họa sĩ người Pháp, ông đã họa lại bức tranh về  một cô bé ngồi bên dương cầm cùng người mẹ*, và trân trọng treo trên tường nhìn ra cửa sổ… Bác P. rất thích bức tranh này, cứ bảo bố tôi tặng lại…và bố tôi cũng im lặng cười mà không nói một câu.
    Thế rồi hai ông lại đi bộ ra quán cà phê quen thuộc.
Tôi lẽo đẽo đòi theo sau, bố tôi nói: con ở nhà, lát nữa  về bố con mình đọc lại bài thơ học tiếng pháp nhé…bài thơ đó viết phiên âm dạng bồi như sau mà tôi vẫn còn nhớ như in từ khi mới 4 tuổi:
Mông ta như núi, pho rê - rừng
Rut xô là suối
Cooc thừng- lên dây
Manh xơ- mỏng, ê pe- dầy
Luếch din là sự đi đày phương xa
Cana - vịt, la pun- gà
Em mê - yêu mến thưa bà - ma đam…
    Giờ đây bố  đã là người thiên cổ , chắc hàng ngày vẫn cùng với ông bạn thân của mình lang thang những góc phố vô hình, cùng thưởng thức những ly cà phê đen pha đúng kiểu, đúng vị, và nói chuyện về thơ, về hội họa, về cuộc đời…những tâm sự muôn thuở của con người kể cả trên trần thế cũng như dưới cõi âm.
   Nhưng mỗi khi nói đến bố, tôi lại mỉm cười và hãnh diện, tự hào vì tôi là con của bố..

* Toi, moi (toa, moa): ông, tôi – cách xưng hô thường dùng của bố và các bạn (tiếng pháp)
* Đó là bức tranh Two young gilrs at the piano (hai thiếu nữ bên cây đàn piano), Renoir sáng tác vào khoảng 1891-1892. Ký ức hồi nhỏ của tôi là mẹ và cô bé, nên tôi ghi lại theo ký ức

3 nhận xét:

  1. Một lần về Sầm Sơn nhớ bố, không hiểu Trinh còn nhớ ngày đó không?

    VỀ SẦM SƠN NHỚ BỐ

    Mấy chục năm rồi, hôm nay con trở lại
    Hoằng Hoá, Sầm Sơn, bãi cát, rặng dừa
    Con ngẩn ngơ tìm rẻo đường đất mấp mô
    Chuyến xe ngựa chở niềm vui con trẻ

    Như bố vẫn còn đây, mải mê bên giá vẽ
    Nhìn ngắm lũ con thơ nghịch đùa trên bãi cát tinh khôi
    Đâu con thuyền ngày xưa, đâu bến lở bến bồi
    Cả bóng mây in hằn trong nét hoạ?

    Bố đã từng nói gì với biển trời Thanh Hoá
    Để chiều nay con sóng cứ miên man…

    Sầm Sơn , 20-11-2004
    Những ngày làm phim BLNĐ
    NAT

    Trả lờiXóa
  2. @unknown: Anh Tuấn à, Lúc đó em còn bé quá, em không nhớ, chỉ nghe các anh và chị nói lại....

    Trả lờiXóa
  3. Những ký ức về Sầm sơn nắng chói chang
    tiếng vó ngựa nhịp nhàng trên con đường nhỏ
    bãi cát, rặng dừa, con thuyền và những bức họa của bố
    con chẳng thể hình dung ra nổi bố ơi
    Hồi đó con mới ba hay bốn tuổi thôi
    còn quá nhỏ để ghi sâu vào tâm trí
    nhưng qua những vần thơ của anh con
    cùng tâm hồn thi sĩ
    con đã nhìn thấy tất cả rồi
    thật tuyệt vời bố ơi!

    Trả lờiXóa