Мари́на Ива́новна Цвета́ева (Marina Ivanovna Tsvetaeva 26/9/1892 - 31/8/1941) – là nữ nhà thơ , nhà văn Nga, một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của Nga thế kỉ XX.
Marina Tsvetaeva sinh ở Moskva. Bà biết làm thơ bằng 3 thứ tiếng Nga, Pháp và đức khi mới lên 6 tuổi. Bà lập gia đình năm 1912 với một sĩ quan Bạch vệ, do đó cuộc đời bà cũng gặp phải nhiều bất hạnh...
Bà sống lưu vong ở nước ngoài từ năm 1922 đến năm 1939 trở về Liên xô, chồng bà bị xử bắn. Năm 1941 bà tự tử...để lại một tài sản văn thơ giá trị , được dịch ra nhiều thứ tiếng , được nhiều người yêu thích...Điều đáng nói là thơ của bà bị cấm một thời gian dài ở Liên xô...
Mình mới làm quen với thơ của M. Tsvetaeva gần đây thôi. Thơ của bà có cái gì chua xót, đắng cay...Bài thơ "Мне нравится, что Вы больны не мной" (Em muốn anh đừng đau đớn vì em) bà viết vào năm 1913 trước Cách mạng tháng Mười, sau khi bà lấy chồng 1 năm...Mình đọc và thử dịch ra để cảm nhận và tỏ lòng ngưỡng một nữ sĩ tài hoa nhưng bạc mệnh
"Мне нравится, что Вы больны не мной"
Мне нравится, что Вы больны не мной,Мне нравится, что я больна не Вами,
Что никогда тяжелый шар земной
Не уплывет под нашими ногами.
Мне нравится, что можно быть смешной
Распущенной-и не играть словами,
И не краснеть удушливой волной,
Слегка соприкоснувшись рукавами.
Мне нравится еще, что Вы при мне
Спокойно обнимаете другую,
Не прочите мне в адовом огне
Гореть за то, что я не Вас целую.
Что имя нежное мое, мой нежный, не
Упоминаете ни днем ни ночью -- всуе...
Что никогда в церковной тишине
Не пропоют над нами: аллилуйя!
Спасибо Вам и сердцем и рукой
За то, что Вы меня -- не зная сами! --
Так любите: за мой ночной покой,
За редкость встреч закатными часами,
За наши не-гулянья под луной,
За солнце не у нас над головами,
За то, что Вы больны - увы! - не мной,
За то, что я больна - увы! - не Вами.
3-5-1913
Em muốn anh đừng đau đớn vì em
Em cũng chẳng đau đớn vì anh, em muốn vậy!
Và những dấu ấn bước chân của anh và em
Sẽ in sâu mãi mãi trong trái đất này
Em thích được thoải mái vui cười
Và thả lòng, không đắn đo khi nói
Không đỏ bừng mặt khi trong lòng sóng dậy
Lúc vô tình đôi tay áo chạm nhau
Em còn thích cả khi ở bên nhau
Anh bình thản ôm người con gái khác
Anh sẽ không rủa em bị thiêu trong lửa cháy
Vì em hôn người khác mà không phải hôn anh
Suốt đêm ngày không âu yếm gọi tên em
Một cái tên êm đềm , dịu ngọt
Trong giây phút lặng im giữa thánh đường của Chúa
Chẳng bao giờ chúng mình được chúc phúc “bản thánh ca”!
Cảm ơn anh bằng cả trái tim em
Anh đã yêu em quá nhiều mà anh chẳng hề hay biết
Cảm ơn anh vì sự bình yên của em trong đêm
Vì hiếm khi em được gặp anh khi hoàng hôn buông xuống
Vì chúng mình không cùng đi dạo dưới ánh trăng
Vì mặt trời không sưởi ấm cho chúng ta
Vì anh đau đớn ! mà chẳng phải vì em
Vì em đau đớn! mà chẳng phải vì anh.
(Diệu Trinh dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét