Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Последная встреча (Lần gặp cuối cùng)


Мари́на Ива́новна Цвета́ева (Marina Ivanovna Tsvetaeva 26/9/1892-31/8/1941) – là nữ nhà thơ , nhà văn Nga, một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của Nga thế kỉ XX. 
Marina Tsvetaeva sinh ở Moskva. Biết làm thơ bằng tiếng Nga khi mới lên 6 tuổi. Bà lập gia đình năm 1912 với một sĩ quan Bạch vệ, nên cuộc đời bà cũng gặp phải nhiều thăng trầm...
Bà sống lưu vong ở nước ngoài từ năm 1922 đến năm 1939 trở về Liên xô, chồng bà bị xử bắn. Năm 1941 bà tự tử...để lại một tài sản văn thơ giá trị , được dich ra nhiều thứ tiếng , được nhiều người yêu thích...Điều đáng nói là thơ của bà bị cấm một thời gian dài ở Liên xô...

Mình đã dịch và tải bài thơ  "Мне нравится, что Вы больны не мной" (Em muốn anh đừng đau đớn vì em) trong blog này tháng 9 vừa qua. 
Bài thơ Последная встреча  (Lần gặp cuối cùng) mình thấy rất xúc động và lại thử dịch ra để cảm nhận thơ của nữ thi sĩ  bằng  cả tiếng Nga và tiếng mẹ đẻ...
О, я помню прощальные речи,
Их шептавшие помню уста.
"Только чистым даруются встречи.
Мы увидимся, будь же чиста".

Я учителю молча внимала.
Был он нежность и ласковость весь.
Он о "там" говорил, но как мало
Это "там" заменяло мне "здесь"!

Тишина посылается роком, --
Тем и вечны слова, что тихи.
Говорил он о самом глубоком,
Баратынского вспомнил стихи;

Говорил о игре отражений,
О лучах закатившихся звезд...
Я не помню его выражений,
Но улыбку я помню и жест.

Ни следа от былого недуга,
Не мучительно бремя креста.
Только чистые узрят друг друга, --
Мой любимый, я буду чиста!


Tôi còn nhớ  lời chia ly năm ấy
Đôi môi anh khe khẽ thầm thì
"Mình sẽ gặp lại nhau em nhé
Bởi chúng mình là những người  
sạch trong 
Tôi chăm chú lặng yên nghe anh nói
Anh dịu hiền , thân thương biết mấy
Anh nói về " chốn kia" quá ít ỏi
Đối với tôi “chốn kia”  chính "nơi đây"!

Rồi tất cả chìm sâu vào im lặng  
Lời anh nói trở thành 
lời thơ vĩnh cửu, 
Anh đã nói về những điều sâu kín nhất
Những vần thơ của thế hệ xa xưa

Anh nói về trò chơi phản chiếu
Về những tia sáng lung linh của những vì sao ...
Tôi không còn nhớ gương mặt anh khi đó,
Nhưng nụ cười và phong cách của anh
tôi chẳng thể nào quên

Dấu vết căn bệnh cũ chẳng còn nữa,
Gánh nặng cây Thánh giá cũng qua đi.
Chỉ  những ai trong sạch chờ mong ngày gặp mặt, 
Người yêu ơi, em sẽ vẫn trắng trong!

(Diệu Trinh dịch)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét